câu chuyện xoay quanh cô gái Tô Dã Nghi cũng như chàng trai căn bệnh Tự. Từ thuở bám trên ghế ngôi nhà trường, Dã Nghi đã có lần dùng một phép thử để xem liệu rằng căn bệnh Tự có thích biểu tượng cô gái như cô chưa, nuốm rồi ngày tháng trôi đi, mỗi lần nghĩ về bệnh Tự cô đã với một tình cảm lạ kì cũng như có chút ương bướng
Ra mắt truyện Black trắng liên hiệp
Tác giả: Cư Ni Nhĩ tư
Thể loại: Ngôn tình
Trích đoạn Black trắng liên hiệp
Thời điểm Tô Dã Nghi thổ lộ mang bệnh dịch Tự là một buổi hoàng hôn, tia nắng chiều rực đỏ cả một góc trời. Cô nói có anh “Em thích anh”, anh trở về nói có cô “Cảm ơn”.
Từ đấy về sau, cho dù Tô Dã Nghi vẫn hay kéo Mạc Ninh hoặc Chu Nhất Nặc đi nhìn trộm diễn xuất của anh ý, nhưng trong lúc đấy cô cộng căn bệnh Tự, quả thật không có gì cùng ra đời nữa.
cho nên, lúc Tô Dã Nghi ở trên xe gửi mang đến công ty thấy bệnh Tự, cô ngây ra chặng hai phút, cố định hoài nghi gồm bắt buộc người thân vẫn chiếu xuyên thấu qua hay không, sau đó nữa, gồm hai chữ sẽ luôn lượn vòng bên trên đầu cô, một hồi lâu vẫn không biệt tăm.
Phân vượn. (1)
Tô Dã Nghi chẳng phải một người nhát gan, Chu Nhất Nặc từng sắc bén chỉ ra: “Kẻ ngu này bên trên tổ ấm chỉ một nhiều loại can trương kỳ lạ, nhưng nguyên do cẩn thận nhất của một số loại anh dũng này chính là vì chưng cậu ngu ngốc. Cậu ngu ngốc để anh dũng. Nói bài bản một chút, một số loại anh dũng này thường gọi là ngu dũng.” Đối có lần này, Mạc Ninh cực kì bằng lòng, bé nhất dòng ấy cũng khiến Tô Dã Nghi cất lời phân bua rất nhiều – điều này ko phải của cả con gái sinh đều dường như làm cho được.
Vào hiện nay, vẻ ngu dũng trên tổ ấm Tô Dã Nghi lại tới.
Cô ngồi ở ngay cạnh ghế ngồi phía bên ngoài, đáng lẽ cô buộc phải ở trước mặt bệnh Tự, tuy vậy cô lại xác định vào loại vẻ ngu dũng ở sau lưng của bệnh dịch Tự làm cho càn làm cho bậy, thậm chí trong lúc chưa bao hàm mọi người khác cô còn khéo léo để cô cũng như bệnh dịch Tự dính gần kề vào nhau, sau ấy, cô cộng anh đứng ngang nhau ở một hàng ngũ phía sau hóng thang máy.

Lại sau đấy, ở sau lưng bệnh Tự cô một giây cũng chưa vứt bước đầu thưởng thức cái gáy của anh ý – đuôi tóc sạch sẽ, gáy, phần cổ áo sơ mi kẻ ô cực kỳ chỉnh tề, tinh thần khôn xiết phấn chấn, ngay cả khi anh đeo dây tai nghe nhạc so sở hữu thành viên gia đình khác cũng đẹp hơn khôn cùng nhiều…
Tô Dã Nghi hình như xúc cảm được bao quanh cô vẫn tỏa ra một vòng lại một vòng bọt bong bóng hình con tim màu hồng, cất cánh trong thế giới của cô ấy, còn hẳn nhiên âm thanh nhịp tim “Phốc phốc phốc” của cô ấy nữa.
căn bệnh Tự xuống lầu ở tầng mười sáu, sẽ là phòng cải cách và phát triển phần mềm của doanh nghiệp.
buồng, phát, triển, phần, mềm.
Sau khi mấy chữ này xây dựng thương hiệu trong đầu, Tô Dã Nghi bước đầu lâm vào một đoạn hồi ức không ngắn trong quá khứ, lúc đầu lúc d’đ/l/q’d new biết bệnh dịch Tự, cô đang tưởng rằng anh cùng khoa âm nhạc. Biết anh là cùng vì một lần trong buổi dạ tiệc anh đang đệm nhạc cho 1 nam sinh hát, cho dù anh chỉ ngồi sau cái piano, Tô Dã Nghi từ nhỏ đã say mê piano chỉ có liếc mắt đã nhìn thấy anh, đợi đến khi anh cộng nam sinh kia đi lên trước sân khấu cảm ơn, Tô Dã Nghi quên cả hô hấp.
Nói tới đây, cần thiết không nhắc tới một chúng ta – chị em Tô.
người mẹ Tô là một thầy giáo có tuổi nghề dạy học rất chậm ở căn nhà trẻ, sau khi sinh Tô Dã Nghi, bà vô cùng chú tâm quan trọng Việc giáo dục quan niệm đến thanh nữ, thường cổ vũ Tô Dã Nghi thiên mã hành chưa (2) để trí tưởng tượng của mình bay bướm, khi cô mới học rành mạch được mặt chữ vẫn để cho cô xem một số loại sách thiếu nhi. Nhờ ấy, Tô Dã Nghi khôn cùng giỏi tưởng tượng – chẳng hạn như một giây chạm mặt bệnh dịch Tự kia, trong đầu cô là hình họa chủ yếu anh dắt tay cô đi bên trên cảnh đường phố trải nhiều năm những phím bọn Black trắng, cảnh đường phố kia sẽ kéo dài tới cả khung cảnh trái đất, chúng ta đi trên đường phố, chân giẫm lên phím lũ chế biến khúc nhạc dễ nghe – Đinh.
thang máy tới rồi, hồi ức quay trở lại, nói thực tế trước sẽ. Hiện thời Tô Dã Nghi new bắt gặp cô đang vô tình lên mang lại tầng đỉnh cao của người sử dụng tía mươi bảy tầng, mà tầng lầu cô làm việc cũng chỉ cần tầng hai mươi.
Nhờ phúc của bệnh Tự, Tô Dã Nghi tới trễ.
Tô Dã Nghi đảm nhận chức danh biên tập viên thử câu hỏi của 1 kênh cái nôi giải trí thư dãn điện hình họa trên mạng. Quá trình của cô ấy chẳng hề bình thường, thiết yếu đó chính là, cô có một chị em cấp cho bên trên rất là nghiêm nhặt – Tả Đan, con người gọi là “Chị Co”, nhóm chỉnh sửa và biên tập viên die,n; domain authority.nlze.qu;ydo/nn kênh điện hình ảnh thì điện thoại tư vấn chị là “Diệt Tuyệt sư thái” (3), chị co công tác siêng năng, chăm chỉ và cực kỳ thật thà, còn cực kỳ có trách nhiệm, là chỉnh sửa và biên tập cục cấp cho S mạng Phi Cáp gần kề hạch liên tục nhiều năm, được lãnh đạo Sở nể trọng, được nhiều bạn làm cùng cùng ngành khác trong Bộ yêu thích. Một bạn ở trong kênh điện hình họa, chị chính là người hùng phản diện cực lớn.
Giờ phút này vì chưng phản diện cực to đã đứng trước mặt Tô Dã Nghi, chú ý cỗ dạng tủi thân của cô ấy, một lúc lâu cũng chưa nói ra một chữ.
Tô Dã Nghi rất bé dại giọng nói: “Chuyến… Chuyến xe gửi đón…”
“Xe đưa đón sẽ sớm tới.” Chị teo ngắt lời cô. “Những chuyện khác tôi không nói cụm, thời điểm này là khoảng thời gian thiết yếu cô biến thành cán bộ nhân viên ưng thuận, thành tựu công việc của cô ấy tầm thường, cứ phạm đề xuất đa số sai lầm bé dại nhặt này, nếu cũng như bình chọn chưa qua, bạn của mình thật sự loại bỏ đi.”
“Thật xin…”
“Đừng tìm tôi nói thật xin lỗi, ba chữ này quá lợi rồi.”
Tô Dã Nghi chăm chú quan sát chị co, mẫu thiết kế chắc là là đã thu về lời dạy dỗ, trong đầu lại chưa chút khách khí cho chị teo đeo lên mẫu khăn boss đầu hình bé to long, ảo tưởng rằng cô sẽ quơ múa tay mang móng vuốt của 1 loại cá kỳ quái nào ấy – lúc này trong lòng new bất biến một chút.
“Chào buổi sáng, Tổng giám.” Chị co đã nói hăng say, Tô Dã Nghi cũng đã và đang lúc cân nhắc hăng say, đúng lúc một gia đình đi tới khu vực hai cô cắt ngang cuộc trò chuyện của hai thành viên gia đình.
người nhà đến là Tổng giám của trung tâm giải trí – Hàn Kha – boss khủng cao nhất trên đầu Tô Dã Nghi.
“Chào buổi sáng sớm, Tổng giám.” Tô Dã Nghi cười cợt ngọt ngào.
Hàn Kha sở hữu một cặp mắt kính, thân hình không cao, vóc bạn cũng khá có lợi. Thời điểm Tô Dã Nghi tới Phi Cáp xin vấn đề, Hàn Kha là gia đình chỉ một chất vấn. Cô vẫn còn nhớ lần chất vấn đó, Hàn Kha liếc nhìn cô một chiếc trước, lấy bổ sung sơ yếu lí lịch của cô ý rồi quan sát lướt qua, nghiêm túc khác thường mà nói: “Mới quan sát phần nhiều gì cô đã thử qua, không tất cả chút ít các trải nghiệm công tác, không phải tất cả bàn giao thiệp trong nghề, cố kỉnh cô dựa vào cái gì nhưng mà tới đây rộp vấn?”
Tô Dã Nghi nhớ cô sững sờ quan sát anh ta một hồi chậm, cũng chưa khuyên bảo nguyên nhân mang lại. Sau đấy Hàn Kha lại hỏi cô: “Cô gồm thế mạnh gì?”
Mãi sau Tô Dã Nghi mới nói: “Tôi cực kỳ yêu mếm bát quái, chúng tôi rất có tinh thần thư giãn, chúng tôi giống như Chịu được khổ sở, giống như làm bổ sung giờ.”
Đây là cuộc phỏng vấn ban đầu của Tô Dã Nghi sau khi tốt nghiệp ĐH, cô tự nhận là cực kỳ thất bại.
quanh đó dự đoán của gia đình đó chính là, xế chiều hôm đấy cô liền nhận được tin tức tuyển dụng của Phi Cáp. Cô cho đến bây giờ hầu hết không mong mỏi xem xét thông suốt bài toán chính yếu, lúc hỏi Chu Nhất Nặc, Chu Nhất Nặc ở trong điện thoại nói cho cô biết: “Có thể Tổng giám coi trọng cậu.”
“Chào buổi sáng sớm.” Hàn Kha với theo ánh nhìn tậu tòi nghiên cứu giúp nhìn Tả Đan cũng như Tô Dã Nghi, sau ấy mỉm cười nói: “Chị teo mới buổi sáng sẽ khuyên bảo gì đó?”
Tả Đan nghiêm chỉnh trả lời: “Chỉ là tới giao trả chút ít quá trình.”
Hàn Kha cười: “Bàn bàn giao kết thúc rồi chứ?”
Tả Đan gật đầu: “Không còn cụm lắm.”
Hàn Kha: “Vậy Tô Dã Nghi… Cô tới buồng làm việc của tớ.”
Tô Dã Nghi: “Ai cơ?”
>> bài viết liên quan phân mục Ngôn tình sủng
Đây coi là Tổng giám cứu cô sao? Không lẽ anh ta thật sự coi trọng cô? Vào đến trước phòng buôn bán của Hàn Quốc Kha, trong đầu Tô Dã Nghi luôn cứ rối rắm bài toán này.
Hàn Kha đặt túi xách ở trên bàn làm việc, nhấn mở máy vi tính, ngồi xuống, dựa lưng vào ghế bành, vẻ bên với chút nghiêm túc chú ý Tô Dã Nghi, nói: “Quá trình bước đầu chưa?”
“Quá trình gì ạ?”
“Chuyển thành cán bộ nhân viên chính thức.”
“Ách, sẽ còn sẽ điền sơ yếu lí lịch.” Dừng chút ít, Tô Dã Nghi còn thành thật khai báo: “Chị co nói bên tôi chưa có thành tĩnh xuất sắc nào, nộp lên cũng chưa có sức thuyết phục.”
Hàn Kha gửi tay gõ keyboard một cái, “Ừ” một tiếng thật trầm, chắc rằng là Để ý đến một chút, anh ta chuyển một tập thiếp mời tới trước mặt của Tô Dã Nghi, nói: “Đây là buổi Giới thiệu ban đầu của ‘Thái Dương Thần’, cô chạy tới thực nghiệm một chút. Mấy ngày nữa, bộ phận nhân lực chịu trách nhiệm sẽ tới C.ty tuyên truyền, nếu tin tức này truyền đi tốt, mục chính tới cô hãy có tác dụng đi.”
Tô Dã Nghi quan yếu tin mở Khủng hai mắt, lúng ta lúng bí nói: “Tổng…”
Hàn Kha ngồi thẳng người nhà, vẻ bên nghiêm túc hơn: “Cô là tôi vấn đáp, cũng chính là bên tôi nhận vào, mặc dù sẽ là Coco giới thiệu cô, dẫu vậy tôi cũng trở nên chịu trách nhiệm mang cô.”
Tô Dã Nghi nghe được bốn chữ “Chịu nhiệm vụ sở hữu cô”, chưa tự công ty lại ban đầu mơ mộng, vào giờ phút này xuất hiện trong đầu cô chính là một màn tình ái cẩu huyết (máu chó) rối rắm. Đã quan tâm đến bay bướm, Hàn Kha đã ngồi thẳng dậy, ngón tay gõ keyboard “Bành bạch”, nói: “Không bao gồm câu hỏi gì nữa, cô ra bên cạnh trước đi.”
Tô Dã Nghi cố lấy thiếp mời, xoay người ra khỏi phòng làm việc. Ban đầu khép cửa ngõ lại còn liếc thấy vẻ mặt quấn quýt quan sát máy vi tính của Hàn Quốc Kha, Tô Dã Nghi không khỏi nghĩ, Tổng giám là một thành viên gia đình âm tình bất định (tâm tình bất cập định) Vậy nên, làm sao có thể “Coi trọng cô”.
ban đêm cứ làm cho bổ sung giờ theo lẽ thường.
Tô Dã Nghi thuê phòng ở tứ Hoàn, hàng ngày đề xuất ngồi một chuyến xe buýt trước, sau đấy mang đến trạm xe ngồi một tiếng trên tàu điện ngầm new có thể về tới căn nhà.
Thật ra thì Tô Dã Nghi không mong mỏi về ngôi nhà.
căn nhà cô ở bao gồm cha phòng, được chia làm bảy hộ. Bên trong hơn mười bạn ở – thật ra thì Tô Dã Nghi cũng không rõ chi tiết tất cả bao nhiêu mọi người ở, dù sao các ngày cô phần đông có thể nhìn thấy đa số khuôn bên xa lạ.
Về quá sớm sẽ phải đợi hàng xóm tắm trước, giặt quần áo, nấu cơm… Nếu may mắn trong lúc ấy còn có thể chạm chán một hộ gia đình cãi cự nhau. Lúc Chu Nhất Nặc lần bước đầu tới xem cô cũng đã nói: “Cậu vẫn không ở lâu năm.”
Tô Dã Nghi tới khu vực này ngày thứ chín liền mong mỏi gửi chỗ, khôn xiết mong mỏi siêu ý muốn. Bởi lẽ vì cô sẽ không tính muốn bắt gặp, tần số vận động buổi đêm của đôi thê thiếp chồng ở căn hộ giải pháp vách kia là bố ngày càng lần, thỉnh thoảng mỗi lần vẫn cầm lại hơn hai giờ. Có lẽ rằng bao gồm bọn họ dfienddn lieqiudoon cũng biết hiệu quả phương pháp âm của căn hộ chất lượng kém, mỗi lần hoạt động thanh âm dường như áp lực đè nén và kiềm chế. Thật ra thì một số loại âm thanh này càng khiến cho người ta cuồng loạn, để cho tất cả những người nghe xúc cảm, giống như có người ý muốn hắt hơi một dòng, làm hành động hắt hơi cho nửa ngày, rốt cuộc cũng không làm cho được gì cả.
Tô Dã Nghi các lần nghe âm lượng kia các có một loại xúc cồn, sải Cách vọt tới trước mặt đôi tình nhân kia, hét phệ có lũ họ: “Hoặc là để đến chúng tôi thỏa sức làm việc! Hoặc là… vui chơi mang trứng đi!”
sau cuối Tô Dã Nghi chưa làm nạm, cô đi sở hữu một máy bộ trợ thính, thử hai ngày, phát hiện đối với loại âm thanh nghe không được hài hòa kia, cô lại càng chưa chấp nhận để chiếc vật kỳ quái nhét trong lỗ tai người trong gia đình. Bởi thế, cô chỉ hình như lựa chọn làm tiếp cùng có tác dụng cuộc đương đầu không tiếng động đối với đôi vợ chồng nhỏ tuổi bạo phổi.
hiện nay lại vừa là tía ngày một lần, Tô Dã Nghi bị dày vò tới cha giờ sáng mới ngủ. Thời gian ngủ muộn do đó trực tiếp chuyển trạng thái ngủ của cô ấy tới tận ngày hôm sau mới thức dậy. Lúc ở trạm hóng xe gửi đón, cô cứ nắm dựa trên cột điện chợp mắt mười mấy phút đồng biển.
Một giây khi bước đi cái xe đưa đón kia, cô tự dưng Cấp Tốc cũng như chớp nhớ lại bệnh dịch Tự cũng ngồi chuyến xe này, ngay tức khắc tia nắng trong mắt trở về, cô hưng phấn loanh quanh chọn lựa bóng hình xuất sắc trong chiếc xe.
Cô rất nhanh sắm ra anh, đáng tiếc đó chính là, kề bên anh sẽ có một số người ngồi, đáng tiếc hơn chính là, bạn ngồi kề bên anh lại là —–
Chúc Lỵ?
lông mày Tô Dã Nghi xoắn lại tới mức quan trọng thấy được độ cong.
Chúc Anh chị em đọc truyện vui vẻ!
>> xem thêm Truyện sắc